Hoàng tử bé gợi nhắc trong chúng ta nhiều mảng hồi ức đẹp đẽ, hệt như lời đề từ đầu câu chuyện, “Hoàng tử bé” dành cho những “người lớn đã từng là trẻ con”.
Như nhan đề của lời tâm sự, chú cáo nhỏ mà tôi đề cập ở đây, chẳng gì khác ngoài chú cáo trong “Hoàng tử bé” của nhà văn người Pháp - Antoine de Saint Exupéry. Nói về Hoàng tử bé, dường như đã quá đỗi thân quên với bao người, hơn bao giờ hết, nhân vật mà người ta hay nhớ nhung và khắc khoải có lẽ cũng liên quan đến cậu hoàng tử nhỏ này cùng đoá hoa hồng duy nhất trên hành tinh của cậu, về con cừu, về một lần nữa gặp gỡ với người phi công... Chỉ nói về hành trình của cậu thôi, đã thấy hiện lên bao nhiêu hoài niệm, chỉ nói về cậu thôi, người ta cũng đã trực trào một cảm xúc khó tả,... Nhiều lắm, khi kể về cậu, ta có thể ngồi hàng giờ chỉ để tỉ tê về những trăn trở suốt dọc đường đi của cậu, lẽ dĩ nhiên mà, vì cậu là nhân vật chính....
Thật lòng mà nói, tận sâu trong trái tim mình, những nỗi niềm riêng chỉ dành cho Hoàng tử bé trong tôi vẫn luôn hiện hữu, rằng khi người ta cố tìm những điều mới mẻ ngoài kia, rồi lại vô hình chung mà muốn trở về nơi mình xuất phát, tôi nhớ lắm khoảnh khắc cậu ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhắn, chỉ dành riêng cho cậu, bên đoá hoa hồng duy nhất trên hành tinh, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn. Giá mà có máy ảnh hay một chiếc “smartphone”, tôi sẽ chụp lấy khoảnh khắc ấy và ích kỷ lưu giữ cho riêng mình. Vì hình như, đó không đơn thuần thoáng qua như một buổi chiều nhẹ nhàng thường lệ, đó là buổi chiều mà chỉ có riêng những người đặc biệt bên cạnh nhau. Bởi lẽ, đoá hoa hồng bên cạnh Hoàng tử bé là đoá hoa khác hẳn với hàng trăm, hàng ngàn đoá hoa hồng ngoài kia - vì đoá hoa ấy là độc nhất trong trái tim cậu, là vật báu mà cậu muốn để giành và bảo vệ bằng mọi giá...
Đến đây, tôi thầm nghĩ, giá mà cậu không đến trái đất thì hay biết bao, bởi vì khi đến đây, cậu đã vô tình để lại trong tâm trí một chú cáo nhỏ về sự đợi chờ, có thể là tôi đang phỏng đoán, nhưng ai có thể biết rằng chú cáo nhỏ có thật sự rời đi khi Hoàng tử bé đã rời đi, hay chú vẫn đợi, như cách mà chú đã cậu bé như thuở ban đầu!
Hoàng tử bé gợi nhắc trong chúng ta nhiều mảng hồi ức đẹp đẽ, hệt như lời đề từ đầu câu chuyện, “Hoàng tử bé” dành cho những “người lớn đã từng là trẻ con”. Trong thế giới ngây ngô và hồn nhiên, ta hay gặp những nghi vấn ngỡ như “ngớ ngẩn” những hoá ra lại sâu sắc vô cùng. Trong một mối quan hệ, dù chỉ mới bắt đầu quen biết, nhưng ta cũng dễ làm thân như thể đã quen từ bao giờ... như lần đầu gặp gỡ của Hoàng tử bé và chú cáo nhỏ, đột ngột và dần hoà hợp…
“Nếu cậu đến, chẳng hạn như vào lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, tớ đã bắt đầu vui sướng rồi” - câu nói ấy như thể vẫn luôn nhắc nhở, chí ít là đối với những trái tim cũng đang cảm thấy hân hoan như chú cáo nhỏ, rằng khi ta dành tặng cho ai đó sự nhiệt thành, thì ngay chính bản thân mình cũng sẽ dần dần cảm nhận được sự hạnh phúc. Đối với chú cáo nhỏ, việc đợi chờ là một điều gì đấy rất thú vị, như thể ta đang ngồi lặng im trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, để làn gió khẽ lướt qua tóc và hít thật sâu rồi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm... tất cả những điều ấy hiện lên mà không có lấy một chút bất an, một chút hối hả hay hoảng sợ! Chỉ bình lặng và nhẹ nhàng!
Và lúc bấy giờ, sau ngần ấy năm, ở từng độ tuổi khác nhau khi đọc “Hoàng tử bé”, tôi nhận ra, chính sự chiêm nghiệm, những va vấp, thậm chí là những trải nghiệm mà mỗi cá nhân có được, khi một lần nữa lật giở “Hoàng tử bé” lại phát hiện một chân trời mới hiện ra... Đó cũng chính là lý do vì sao, sau từng ấy năm, ta mới vỡ lẽ ra rằng, “Hoàng tử bé” là một dấu đợi chờ vĩnh hằng và thầm lặng, sự đợi chờ hiện rõ trong chính cậu hoàng tử nhỏ, trong chú cáo đang ngóng trông và có khi là cả đoá hoa hồng đang cô đơn trên tinh cầu lẻ bóng. Tuy vậy, chưa bao giờ như bây giờ, sự chờ đợi đôi khi lại đẹp đến lạ, dẫu biết có những cuộc gặp gỡ ngỡ sẽ tồn tại thật lâu nhưng hoá ra cũng như một cái chớp mắt, như một giấc mộng bừng tỉnh, nhưng sự đợi chờ này lại hạnh phúc biết bao, vì đối người đứng đợi, người ta tin lắm rằng một mai cuộc gặp gỡ ngỡ như kết thúc kia sẽ trở lại, như thể chỉ mới hôm qua, rồi niềm hạnh phúc bấy lâu cũng sẽ lại ùa về.
Chú cáo nhỏ vẫn đang đợi,
Người phi công cũng hãy còn đợi,
Đợi chờ một mai sẽ thấy cậu bé, với mái tóc ánh kim cùng chiếc khăn quàng cổ phấp phới trước gió quay trở về...
Bài dự thi số 23
Thí sinh dự thi: Cao Thị Thảo Nguyên
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments