Đọc sách không chỉ để tiếp nhận thêm kiến thức, mà ở một vịnh bờ nào đó có nơi để chúng ta vỗ về mình trong làn sóng ru êm của con chữ.
“Tôi ngang qua thế giới của một vài người, họ cũng ngang qua thế giới của tôi.”
Đó là lời mở đầu cho cuốn sách “Ngang qua thế giới của em”, tác giả Trương Gia Giai. Để nói về tác phẩm này tôi tự đánh giá rằng đây là một tập truyện ngắn “không tồi”, không giống nhưng cuốn sách chứa đầy ắp tri thức lớn lao cần chúng ta tập trung trí óc nghiền ngẫm để có thể thấu hết những dụng ý của tác giả, “Ngang qua thế giới của em” so với những “viên ngọc” ấy nhạt nhòa hơn rất nhiều. Thế nhưng, dẫu cho không có vầng hào quang đủ sáng để chiếu rọi cả thế gian, đứa con tinh thần của nhà văn Trương Gia Giai vẫn lấp lánh thứ ánh sáng của riêng mình.
Tôi luôn đặt “Ngang qua thế giới của em” ở một góc nhỏ trong căn phòng, để khi buồn bực, cô đơn, chán nản hoặc chỉ đơn thuần là chẳng có việc gì làm liền lấy ra đọc. Dường như khi đọc tác phẩm ấy tôi chẳng có chủ đích gì, cứ vớ bừa trang nào đó rồi cẩn thận giở ra nhìn hết trang này sang trang khác, đôi lúc là một trang, có khi là hai, có thể là hết một câu chuyện, cũng có thể chỉ vừa lưng chừng thôi đã gấp lại.
Ví cuốn sách tựa như một người bạn cũ, bởi tôi thường nhớ đến nó khi đã vào cuối ngày, lúc ấy phố xá thường tĩnh lặng, không còn tiếng còi xe chen chúc nhau, và tôi cũng không còn ai bên cạnh.
Lời văn của tác giả đôi lúc hoa mĩ, đôi lúc bất cần, cũng có khi lại chẳng có ý nghĩa gì, giống như tiêu đề của cuốn sách - “Ngang qua thế giới của em”, những trang sách ấy lướt qua trong một khoảnh khắc rồi vội vàng rời đi nhưng lại để cho trái tim những vấn vương không thể miêu tả thành lời, chỉ có thể chầm chậm cảm nhận và thấu hiểu.
Cuốn sách có sưởi ấm trái tim tôi chăng?
Có lẽ có, cũng có lẽ không, tôi chẳng thể đưa ra lời hồi đáp.
Nhưng tôi biết mình thích đọc nó, đọc đi đọc lại, lặng lẽ khắc sâu từng câu từng chữ trong trí nhớ.
Tình cảm của con người thật rắc rối, rõ ràng cuốn sách ấy chẳng phải là cuốn sách hay nhất, cũng không phải là cuốn sách đáng đọc nhất, thế nhưng, tôi vẫn không thể ngừng đọc nó, để rồi trở thành một phần quan trọng trong tôi.
Đọc sách không chỉ để tiếp nhận thêm kiến thức, mà ở một vịnh bờ nào đó có nơi để chúng ta vỗ về mình trong làn sóng ru êm của con chữ. “Ngang qua thế giới của em” là một cuốn sách như thế.
Đọc nó ta dường như được hòa nhịp cùng với nỗi cô đơn của tuổi trẻ, được ngắm nhìn những chuyện tình của hai kẻ xa lạ nào đó, được gặp gỡ những con người thật “lạ” mà cũng thật quen. Tất cả những nỗi niềm của một người trẻ trong thế giới bao la này tuy không thể được tìm thấy tất cả trong những trang sách ấy, thế nhưng vẫn luôn có một phần nào đó khiến chúng ta đồng cảm, khiến ta đôi lúc sẽ cùng khóc, cùng cười trong mỗi câu chuyện mà tác giả kể.
Cuối cùng, xin dành tặng bạn đoạn văn mà tôi yêu thích trong cuốn sách này:
“Tôi mong gặp một người như em. Trên đời này, có tình yêu như gió mát giữa rừng sâu non thẳm, có tình yêu như nắng ấm trải dài trong thành cổ thâm trầm. Nhưng không sao hết, cuối cùng, chỉ cần người đó là em. Từ bình minh cho tới hoàng hôn, từ miền sơn cước cho đến chốn thư phòng, mọi câu hỏi đều sẽ trở nên hết sức đơn giản… Và chắc chắn sẽ có người gật đầu với bạn, để cùng nhau đi suốt tương lai, miệt mài nhẩm đếm từng cột mốc trên hành trình cuộc đời.”
Bài dự thi số 25
Bút danh: Cỏ Mọc Bên Hiên Nhà
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
You’ve gotta dance like there’s nobody watching, love like you’ll never be hurt, sing like there’s nobody listening, and live like it’s heaven on earth. ― William W. Purkey