Không biết ở tuổi 27, cậu đã chạm vào những điều kỳ diệu như thế chưa?
"Chúng ta chỉ có một cuộc đời, hãy trân trọng và cố gắng sống sao cho thật xứng đáng"
Chào cậu - Quỳnh Trâm 27 tuổi,
Tớ là Quỳnh Trâm của tuổi 22. Chắc hẳn cậu sẽ rất ngạc nhiên khi lá thư này gõ cửa và cậu sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi người gửi lại là chính cậu, mà đúng hơn là cậu của 5 năm trước. Không biết hiện tại cậu thế nào nhỉ, tớ tò mò quá. Không biết cậu đã có gia đình nhỏ của riêng mình chưa, đã tìm được công việc mà cậu có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ để say sưa kể về nó chưa và không biết Haruki Murakami, Khaled Hossein hay Higashino Keigo có còn “thao túng tâm lý” khiến cậu mặc kệ thời gian và ngấu nghiến từng trang sách như được bỏ bùa kia hay không? Tớ hy vọng mọi thứ vẫn ổn, hy vọng cuộc sống vẫn đang thật dịu dàng với cậu và hy vọng cậu vẫn duy trì thói quen đọc sách.
Quỳnh Trâm à, cậu có còn nhớ món quà mà cậu nhận được vào ngày tốt nghiệp đại học, món quà mà khiến cậu hét ầm đến khản cả giọng vì sung sướng, món quà mà trước khi mở cậu đã lẩm nhẩm cầu mong và hy vọng là nó. Đúng rồi đấy, là “Gánh Gánh Gồng Gồng” của tác giả Xuân Phượng - cuốn sách mà cậu đã lục tung mọi ngóc ngách để sở hữu, lại đến với cậu thần kì như thế. Cậu có còn nhớ cậu đã ngạc nhiên và cảm phục thế nào khi biết được những công việc mà tác giả đã trải qua, rằng bà đã dũng cảm lựa chọn, sống cuộc đời của chính mình, dám đánh đổi “một sự an toàn tương đối để lấy một cái chết 70%” tất cả cũng chỉ vì một tuyên ngôn đầy ngạo nghễ “Chúng ta chỉ sống có một lần trên đời”. Cậu có còn nhớ chỉ vừa ở trang sách trước những tràng cười được bật ra thoải mái như thế nào mà ngay trang sách tiếp theo những giọt nước mắt lại bất giác rơi từ lúc nào không hay. Đó là nỗi xúc động trước sự nhiệt thành, trước tấm chân tình mà những con người chẳng hề thân thích trao cho nhau thật đáng quý. Tớ vẫn còn ấn tượng với anh Doanh – người đàn ông vì chứng kiến bất công của bạn mình mà buông ra những lời dọa nạt, hóa ra lại hiền lành, nho nhã biết bao. Những giọt nước mắt ấy lại chảy tràn qua những trang viết khi tác giả - lúc đó chỉ mới 20 tuổi lần đầu sinh con trong tình cảnh đơn côi, giữa màn đêm dày đặc, tủi hờn và đau đớn nhưng vẫn gắng gượng, mạnh mẽ vì thiên chức thiêng liêng của một người mẹ. Cậu có còn nhớ những thanh âm đẹp đẽ choán hết thảy những mệt mỏi của bom đạn, là tiếng quát tháo ầm ĩ, là tiếng khóc chuyển dạ của người mẹ, tiếng lao xao của những người xung quanh đó, tiếng khóc nức nở của người cha và sau cùng là tiếng khóc oe oe chào đời của một sinh linh bé nhỏ. Tất cả những âm thanh đó vô tình được ghi lại để ta thấy rằng sự sống thật diệu kì, nó chớm nở và trỗi dậy ngay cả khi cận kề cái chết. Bên cạnh những xúc cảm lẫn lộn kia, tớ vẫn không quên chừa chỗ cho sự căm giận, một sự căm giận đến nghẹn ngào khi những tâm hồn đồng điệu, những trái tim khao khát yêu thương lại vì sự nhẫn tâm của chiến tranh mà lìa xa nhau mãi mãi.
Quỳnh Trâm của tuổi 22 vốn dĩ là một người đã luôn tin vào thứ gọi là nhân duyên, rằng mọi chuyện bắt đầu đều có lý do của nó, rằng cuốn sách này đến với tớ đặc biệt như cách những mối lương duyên đến và trở lại với bà Xuân Phượng vậy. Có những cuộc gặp gỡ phải trải qua vài thập kỉ mới có ngày tương ngộ, có những sự tương ngộ tuy không trọn vẹn nhưng cũng đầy cảm xúc và có những sự tương ngộ được gắn kết với nhau bởi những món quà mà khi đó quý giá và thiết thực vô cùng. Không biết ở tuổi 27, cậu đã chạm vào những điều kỳ diệu như thế chưa? Nhờ cuộc đời phi thường này, tớ đã học được thật nhiều điều, tớ học được cách sống khôn ngoan nhất, không phải là có thật nhiều tiền, cũng không phải là sống làm vừa lòng người khác mà đó là sống thật tử tế, tử tế với bản thân mình và tử tế với những người xung quanh. Tớ nhận ra rằng, tớ luôn loay hoay tìm cách đối xử với người xấu mà không nhận ra sự đối đãi sao cho đủ đầy, chu toàn với người tốt mới là điều khó hơn thảy. Và tớ nhận ra rằng, chúng ta chỉ có một cuộc đời, vì vậy hãy lắng nghe con tim, hãy làm điều mình thích, hãy trân trọng, biết ơn và cố gắng sống sao cho thật xứng đáng.
Tuổi 27, cái tuổi dở dở ương ương không khác gì tuổi 22 lắm, tớ hy vọng cậu đã tìm thấy kim chỉ nam, tìm thấy “ikigai” của cuộc đời mình, đã bớt chênh vênh vô định hơn và hãy đọc lại cuốn sách này, tớ tin là dù tiết trời ngoài kia đang giá lạnh hay trái tim cậu có đang thiếu những hơi ấm thì nó chắc chắc sẽ như “mặt trời mùa đông” dịu dàng ôm ấp và sưởi ấm cho tâm hồn cậu.
Mến thương,
Quỳnh Trâm 22 tuổi
Bài dự thi số 26
Bút danh: Stu
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Xuân Phượng - người phụ nữ giữa những lằn ranh. Một cuốn tự truyện siêu truyền cảm hứng, một cuộc đời dám trải nghiệm và một thái độ sống khiêm tốn. Siêu highly recommend mn đọc cuốn này
Tớ biết cuốn này qua "Have a sip" và có dịp được đọc qua. Thật sự quá phi thường bởi những nghề mà bà đã làm và bởi trái tim nhân hậu của bà. +1 khen sự sáng tạo của tác giả với việc review sách dưới 1 lá thư (y)