Đọc được vài trang đầu của quyển sách, rồi dần dần mình không thể rời mắt khỏi những trang giấy ấy được nữa, quyển sách gần như đã trở thành một kho báu với mình.
Mông lung, chán nản, đôi lúc tự hỏi bản thân vì sao từng ngày trôi qua, mọi người đều tiến lên nhưng mình vẫn dậm chân tại chỗ - đó là vài lời miêu tả cuộc đời mình ở độ tuổi hai mươi. Vì đang trầy trật chưa phát hiện ra mình thích gì, mình sẽ đi về đâu, đôi lúc mình cảm tưởng rằng bản thân đang ở trên con tàu giữa biển khơi không thấy bờ, sương mù lại dày đặc, đôi lúc lại đang ở giữa cánh đồng lúa chẳng thấy một ngôi nhà nào xung quanh, bánh xe lại đang kẹt ở một vũng bùn không chạy được...
Mình đã thử rất nhiều cách để tìm hiểu về bản thân. Đọc sách, viết về những thứ mình thích và giỏi, nghe rất nhiều các anh chị đi trước hướng dẫn, nhưng mỗi khi được hỏi đến: "Thư, sau này có dự định gì không?", mình khựng lại, đầu óc trống rỗng, sau đó chỉ trả lời qua loa, rồi lại tiếp tục rối rắm về về một chủ đề mang hai chữ "tương lai".
Rồi đến một dạo, mình thấy quyển "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?" của chỉ Rosie Nguyễn, do lúc đó mình chưa đọc thử review, lại thấy bìa sách không giống như những quyền sách kỹ năng khác, nên mình lướt qua, trong đầu lại có một suy nghĩ: "Chắc là sách về tình cảm thôi.". Nhớ lại những suy nghĩ ban đầu khi quấy quyển sách này, mình cảm thấy buồn cười bản thân làm sao, vì lúc đó mình đang đánh giá một quyển sách qua chiếc bìa của nó. Nhưng rồi, mình lướt qua lần hai, lần ba, rồi đọc thêm review của một bạn trong nhóm giới thiệu sách, mình mới biết rằng đó là quyển sách giúp những đối tượng trẻ tuổi đang mông lung giống mình, rồi trong đầu cũng thử suy nghĩ: "Hay mua về đọc thử nhỉ?".
Đọc được vài trang đầu của quyển sách, rồi dần dần mình không thể rời mắt khỏi những trang giấy ấy được nữa, quyển sách gần như đã trở thành một kho báu với mình. Mình – một sinh viên tuổi hai mươi, thiếu kinh nghiệm sống, thiếu chiếc la bàn định hướng tương lai, ở mãi trong vùng an toàn của bản thân, dần dần mở rộng đôi mắt, mở rộng chân trời kiến thức của bản thân hơn qua sách của chị.
Chị viết theo một cách rất riêng, đọc sách của chị lại cảm thấy mình đang được người chị không quen biết, không thân thích, chưa từng gặp này dìu tay từng bước. Chị viết rất chi tiết, chị như hiểu rõ người em xa lạ này, chị chỉ rằng, thiếu kinh nghiệm sống thì tham gia hoạt động, chị chỉ ra những trang web hay những fanpage cho mình tham gia. Chị chỉ rằng, cuộc đời muốn có kim chỉ nam để định hướng và hành động thì cứ tiếp tục đọc sách, đọc như thế nào cho đúng, động lực để đọc tự những trang đầu tiên như thế nào, bước từng bước nhỏ, tuy chậm nhưng không ngừng, đến một lúc nào đó, nhìn lại thì bản thân đã đi rất xa.
Chị cho người đọc một cảm giác rất thân thiết, chị kể về những câu chuyện mà chị gặp, những người mà chị từng quen, những bài học mà chị từng trải như thế nào. Chị cho mình thấy một cuộc đời đáng sống là như thế nào, chị cũng kể ra những nốt trầm trong những chuyến đi của chị, những lúc khó khăn, những khi thức đến sáng lụi hụi viết sách, những đêm lạnh cóng ở sân bay không ngủ được, những lúc buồn, những lúc chị gặp khó khăn, rồi chị lại vượt qua như thế nào. Chị không hề dùng từ ngữ gì cao siêu hay đao to búa lớn gì cả, chính vì chất văn của chị, mình cảm giác như đang ngồi lửa trại mà nghe chị kể vậy.
Chị cũng chỉ ra cách tìm ra đam mê và định hướng nghề nghiệp, đây mới là lý do quyển sách này gần như là một kho báu đối với mình. Mình dần dần phát hiện ra đam mê, rồi định hướng bản thân, bắt đầu đặt ra những mục tiêu, vì những mục tiêu đó, mình từ từ bước ra khỏi vùng an toàn, làm quen với rất nhiều người tài giỏi, lắng nghe câu chuyện của họ, từ đó lại là một động lực cho mình bước lên. Dần dần, sương mù trên biển dần tan, mình tìm thấy một vùng đất liền trên biển khơi, một ngôi nhà sáng đèn gần cánh đồng lúa, la bàn đã bắt đầu chỉ hướng, bánh xe dần quay và mình không còn cảm thấy mông lung nữa. Cuối cùng, khi được hỏi về tương lai, mình cũng có thể hào hứng kể về một kế hoạch mà mình đã dựng lên cho tương lai của mình.
Cảm ơn chị Rosie Nguyễn, dù mình chưa từng gặp chị và cảm ơn trực tiếp đến chị, nhưng qua những dòng chữ, những ý nghĩa mà chị truyền tải đến cho mọi người và cho mình, dù chỉ là những dòng chữ đen trên tờ giấy trắng, nhưng quyển sách và thông điệp của chị tựa như cây cọ màu, tô lên cho đôi mắt u ám này của mình một thế giới rực rỡ hơn.
Bài dự thi số 29
Thí sinh tham dự: Nguyễn Thị Anh Thư
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Bài viết quá ý nghĩa luôn
Một bài viết ý nghĩa về một mảnh nhỏ xíu trong hành trình "lớn lên" của một bạn trẻ đang tìm hiểu thế giới xung quanh mình. Lời văn chân thực, tươi trẻ, mong bạn sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời cho tuổi trẻ, để chúng tôi có thể theo được bước chân của bạn, cùng bạn "lớn lên". Cảm bạn, một bài viết rất ý nghĩa.
Bài viết thật tuyệt vời, mãi keooo