Hãy yêu thương mọi người xung quanh nhiều hơn khi còn có thể nhé!
“Hôm nay là một ngày nắng đẹp tuyệt vời.”
Tôi là một đứa con gái hay mơ mộng viễn vông, tuy rằng tôi không yêu màu hồng nhưng lại rất thích những câu chuyện ngôn tình bay bổng với cái kết màu hồng.
Tôi nghĩ nếu đã là con gái thì ai cũng sẽ yêu thích những điều lãng mạn như vậy, nhưng có lẽ với các bạn nữ cá tính thì sự ưa thích này sẽ giảm xuống đó. Nhưng dù cho có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu thì sâu trong trái tim ấy vẫn sẽ có một góc yếu mềm, vẫn rất nữ tính, vẫn muốn được vỗ về yêu thương, có đúng không?
Từng ngày trôi qua, khi bản thân ngày càng tiến gần với hai chữ “trưởng thành” hơn, tôi nhận ra được rằng thế giới này có một cách biệt rất lớn so với thế giới ngôn tình kia. Sẽ không bao giờ có một vị tổng tài nào đột nhiên đến rồi yêu tôi say đắm, sau đó lại bá đạo tuyên bố rằng sẽ lo cho tôi một cuộc sống sung túc cả đời. Tất cả mơ mộng, ảo tưởng ngày ấy đều chỉ là những điều viễn vông, vô thực.
Lớn rồi, phải xa nhà, xa quê hương, phải đến một thành phố xa lạ để học tập, và phải đối diện với những khác biệt to lớn từ môi trường sống cho đến con người. Tôi đã hoang mang, lo lắng vô cùng. Thức ăn không hợp khẩu vị, phố xá nơi đây thì lại quá xô bồ, đông đúc, xe cộ thì tấp nập ngược xuôi. Lúc ban đầu, có những hôm tôi đã phải đứng tần ngần 20 phút không dám qua đường. Ngữ điệu nơi đây rất hay, nhưng tôi không nói được như họ, mỗi lần tôi nói chuyện với họ, họ không hiểu tôi đang nói gì. Tại sao vậy? Giọng miền Trung hay thế cơ mà, sao họ lại không hiểu...
Tôi được cha mẹ dạy dỗ rất tốt, không để tôi thiếu thốn thứ gì bao giờ, chỉ cần tôi muốn, họ sẽ sẵn sàng cho tôi. Hồi nhỏ, tôi nghĩ nhà mình giàu có lắm, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, đơn giản chỉ là cha mẹ luôn muốn tôi có được mọi thứ tốt nhất trên đời. Cuộc sống đại học khiến tôi rất áp lực. Xa nhà hơn 1000km khiến tôi không thể nói về là về, dù cho có nhớ nhung da diết.
Chương trình Đại học thật khó, trên lớp tôi không dám phát biểu, nhìn bạn bè ngày càng tiến bộ, trong khi tôi chỉ mãi dậm chân tại chỗ. Mà dậm chân tại chỗ thì có khác nào là thụt lùi đâu. Nhiều lúc bất lực, tôi chỉ biết khóc thầm vì sợ mọi người nghe thấy. Mỗi khi cha mẹ gọi điện hỏi thăm, tôi chỉ biết nói: “Con vẫn ổn, ba má yên tâm, con quen được nhiều bạn bè lắm.”
Tôi hiểu ai xa nhà rồi cũng sẽ trải qua khoảng thời gian này. Thế nên tôi tự nhủ rằng, khó khăn, nghịch cảnh là gia vị của cuộc sống. Giống như một món ăn ngon không thể thiếu gia vị, một cuộc đời tuyệt vời cũng không thể thiếu gian nan, thử thách. Những bước ngoặt này sẽ giúp chúng ta tiến đến một trong những cánh cửa quan trọng nhất của đời người - Trưởng Thành.
Tôi đã vượt qua thành công khoảng thời gian khó khăn này, nhưng tôi biết ngoài kia còn rất nhiều người đang phải trải qua tình cảnh giống như tôi trước đây. Khi đọc “Đại Dương Đen” của tác giả Đặng Hoàng Giang, tôi chợt nhớ đến bản thân trước kia, một đứa chân ướt chân ráo lên Sài Gòn. Nếu tôi không vượt qua được giai đoạn khó khăn đó, có phải hay không tôi sẽ giống như họ, mắc phải căn bệnh trầm cảm kia. Từng câu chuyện được viết lại trong cuốn sách này như đâm thẳng vào tim tôi khiến tôi đau lòng khôn xiết. Tôi không thể nào cảm nhận được hết nỗi đau họ chịu đựng, nhưng tôi phần nào vẫn thấy được những khổ sở, bất an, sợ hãi mà họ phải đối mặt. Không chỉ những căn bệnh về thể xác mới đáng sợ, mà những ốm đau về tinh thần cũng sẽ giày vò, hành hạ con người ta, khiến họ đau đớn đến tột cùng.
Việt Nam ngày càng phát triển mạnh mẽ, cơ sở vật chất ngày càng tân tiến, hệ thống giáo dục cũng được chú trọng và nâng cao. Tuy nhiên, nhận thức của mọi người về tâm bệnh vẫn chưa đủ, thậm chí, nhiều người còn không cho rằng đây là một căn bệnh thật sự. Có một câu chuyện trong Đại dương đen khiến lòng tôi chua xót: Một nữ sinh của ngành Tâm lý học mắc bệnh trầm cảm nặng và cô đã phải chịu đựng căn bệnh này trong khoảng thời gian dài. Điều đáng buồn là cô không được gia đình quan tâm hay ở bên cạnh cô mỗi khi căn bệnh này hành hạ. Cả cha lẫn mẹ cô đều coi căn bệnh này là nhỏ bé, không đáng nhắc tới vì sợ mất mặt với mọi người. Tuy nhiên, gia đình cô lại rất quan tâm, lo lắng khi cô bị sốt và phải nhập viện.
Có thể thấy, rất nhiều người không chấp nhận căn bệnh này cũng như người bị bệnh. Họ ghét bỏ nó và coi đây là một thứ xấu xa cần phải bị xua đuổi. Điều này đã trực tiếp đẩy người trầm cảm vào vực sâu không đáy.
“Trầm cảm nhẹ - tương đương với viêm khớp hông hay đầu gối.
Trầm cảm vừa – tương đương với hen suyễn nặng, viêm gan B, bệnh điếc, đa xơ cứng.
Trầm cảm nặng – tương đương với tổn thương não vĩnh viễn, ung thư vú đã di căn.”
_Đặng Hoàng Giang_
Tôi viết về cuốn sách này một phần vì nó rất hay, tôi rất thích nội dung của nó. Một phần vì tôi mong muốn mọi người sẽ có thêm hiểu biết về căn bệnh trầm cảm. Sự quan tâm, cảm thông, sẻ chia của mọi người đối với người trầm cảm sẽ là một động lực để giúp họ vượt qua căn bệnh này. Hãy yêu thương mọi người xung quanh nhiều hơn khi còn có thể nhé!
Bài dự thi số 35
Thí sinh tham dự: Trương Thị Bảo Ngọc
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments