Vạn vật đều có khe nứt, đó là nơi ánh sáng vụt qua.
Vào những ngày ôn thi đại học, tôi nhớ là đã đọc được cuốn sách: “Đời có thật nhạt nhẽo hay do ta vô vị”. Thực ra, giai đoạn này thì tôi đọc khá nhiều sách vì tôi nghĩ sách sẽ giúp ích cho bài thi của tôi hay đơn thuần tôi nghĩ đọc sách chính là một thói quen tốt. Cho đến lúc đọc được cuốn sách này của tác giả Nhiếp Hướng Vinh thì tôi nhận ra một chân lý “sách luôn là cuộc sống”. Liệu có ai đã từng đặt ra câu hỏi trong vô thức “Đời có thật nhạt nhẽo hay do ta vô vị”? Đúng là ta nên thắc mắc. Cùng đồng hành với mỗi câu chuyện trong cuốn sách của tác giả, tôi cảm nhận được cả nhân sinh như vừa vụt qua trong tiềm thức của mình. Có lẽ khi đọc cuốn sách này chúng ta sẽ cảm nhận được những gì cuộc đời đang mang lại, đôi khi là hoàn hảo hơn những gì ta nghĩ. Tác giả có viết thế này: “Việc đau khổ nhất của đời người chính là biết rõ bản thân không thích cuộc sống hiện tại nhưng lại vẫn kiên trì sống như vậy cả một đời. Muốn làm một người hạnh phúc thì trong lúc còn có thể mơ ước hãy lấy hết nỗ lực ra mà truy cầu mộng tưởng của chính mình”, bản thân cuốn sách là hướng độc giả đến cách suy nghĩ mới mẻ hơn, giúp những ai có được cuốn sách này sẽ nỗ lực hơn để giành lấy được những gì bản thân thực sự khao khát. Chỉ có luôn hi vọng vào ngày mai thì ngày mai mới có thể đến, những ngày được sống ta phải luôn kiên trì và vững vàng vào hồng tâm cuộc đời chính mình. Vì chỉ có như vậy ta mới có thể có được “Cuộc đời không vô vị”. Đen Vâu đã từng hát: “ Đừng để đời là những chuỗi ngày chấm công”, dù ở thế hệ nào, khao khát chạm đến ước luôn là khao khát cháy bỏng nhất, nỗ lực để đổi lấy một cuộc đời tốt hơn, chúng ta phải cố gắng.
Tôi nhớ những ngày ôn thi là những ngày tâm lý bản thân bất ổn nhất, cơ thế thì mệt mỏi nhưng đầu tôi không lúc nào không tự nhủ “sống là phải cố gắng hơn nữa”. Tôi đã phải dùng tất cả sự nỗ lực và cố gắng để tiếp cận với cuộc sống mà mình mong muốn. Đến giờ nhớ lại tôi cũng không nghĩ tôi lại có thể liều mạng đến thế. Câu trả lời là vì chỉ có chính sức lực của mình mới cứu rỗi được bản thân, chưa bao giờ có ai đó sẵn sàng đưa hết thành công của họ cho bạn, chính những người đang ở trên cao kia họ cũng đã từng là những cá thể thoi thóp giữa dòng đời của chính mình. Sự khác biệt lớn nhất giữa con người đó là nhận thức, cuộc sống không vì mình mà dễ dàng, người khác không vì mình mà hi sinh, điều ta cần làm là phải chỉnh sửa nhận thức của mình để vững vàng trên con thuyền nhân sinh.
Người ta thường nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Đối với việc đọc và cảm nhận cũng vậy, đọc được một cuốn sách hay không chỉ mang lại sự thỏa mãn, mà còn là cơ hội tiếp thu tri thức mới và thiết lập tư duy rõ ràng, logic hơn cho bản thân mình. Với cuốn sách tôi đề cập đến thì không chỉ rèn luyện khả năng cảm nhận, mà còn có thể hỗ trợ tôi trong việc trưởng thành về tâm lý lẫn tư duy và quan điểm sống. Cho những ai đang cảm thấy bản thân là thua kém: “Cuộc đời đâu phải một ván bài làm gì có người thắng, kẻ thua, chỉ là mỗi người chúng ta chọn đi một con đường không giống nhau mà thôi”. Vạn vật đều có khe nứt, đó là nơi ánh sáng vụt qua. Chỉ cần nỗ lực, sợ gì không có kỳ tích. Mặt trời mỗi ngày đều vẫn ở đó chờ chúng ta thức dậy bắt đầu cuộc sống, điều gì khiến chúng ta phải sợ hãi khi ta sống bằng thực lực, phải luôn nhớ sẽ không ai có thể tổn thương ta dù chỉ là một tế bào trừ phi ta cho phép.
Bài dự thi số 42
Bút danh: Vir
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
rất hay 🫶🏻
bài viết rất hay, lời văn ý nghĩa và rất dễ hiểu, chúc tác giả thành công và có thêm nhiều bài review hay hơn !!!
bài của tác của đúng là nhận thức sâu sắc về cuốn sách này, tui cũng từng đọc qua thử, tác giả Nhiếp Hướng Vinh phải nói là chạm vào cuộc sống toàn vẹn
tuyệt vời
Lời văn mạch lạc, đưa ra được nhiều dẫn chứng nên dễ hiểu được nội dung và ý nghĩa sách muốn mang đến