Mùa đông làm một đứa như tôi trở nên hoài niệm hơn về những thứ tình cảm xa xưa, một bếp lửa hồng với những món nóng hổi bên gia đình.
Nếu bắt tôi chọn mùa tôi sẽ mãi là một mùa hạ bởi tôi sinh ra vào tháng 5 khi mà mùa hạ cháy lên những mảng đầu người phơi thóc ngoài sân. Cái nắng đó gọi là oi ả có dư vị của miền quê cổ tích và “những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí.” Nhưng tôi thích nó bởi hồn tôi và những cuộc rong chơi thời trẻ dại đã gắn chặt trong tiềm thức với mùa này.
Đọc “Dưới bóng hoàng lan” của Thạch Lam giữa một ngày trời đông miền Bắc làm tôi khắc khoải về bóng dáng người bà, về cái vườn cổ tích tuổi thơ và một mối tình giản dị yêu từ thuở nào. Văn chương là chuyện đồng điệu. Và tôi ưng “Dưới bóng hoàng lan” cũng bởi dường như thấy cái bóng dáng nhỏ gầy guộc tóc bạc phơ, sự hiền từ của bà ngoại và cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch với những lùm cây xanh thắm. Văn Thạch Lam bàng bạc một chất thơ, một truyện không có cốt truyện nhưng dung dị nhưng gợi nhớ khắc khoải làm sao!
Thì cũng bởi vì chúng ta từng là những đứa trẻ tư lự ở một vùng trời xanh thăm xanh quê hương. Không muộn phiền, không tư lợi và chẳng u sầu quá độ vì những mối bận tâm xô bồ ngoài đời kia. Lũ trẻ ai chẳng từng thích một đứa nhà bên mà lưỡng lự ngây ngô, mà chốc chốc giận hờn, mà hái những khóm hoa dại tặng cho nó dưới vòm trời tản mác mây xanh.
Căn nhà ngói cũ và vườn cây của bà lọt thỏm dưới những tòa nhà cao tầng của hàng xóm. Đó là sự yên tĩnh không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bậc cửa. Đó là không gian mà tôi đã sống với bà hồi nhỏ khi bố mẹ vào Nam kiếm sống. Bà đã dạy tôi học bảng chữ cái ê a đánh vần, đã thưởng cho cháu vài đồng quà khi được điểm cao. Vì vậy, mỗi khi tôi viết hay đọc một điều gì hay thường nghĩ đến bà đã dạy mình biết chữ.
Những ngày như thế tôi đã rong chơi với lũ bạn không đoái hoài, một tuổi thơ với đồng ruột bát ngát, mùi rơm mùa gặt vẫn còn trong nỗi nhớ đâu đây. Nhưng đôi khi những kí ức ấy bị khuất lấp bởi xô bồ cuộc sống những mưu sinh chật chội đời thường. Lòng tôi vẫn nhớ ngày tôi rời quê lên Hà Nội bon chen cũng là lúc tôi chỉ còn được hít hà cái không khí chân quê ấy qua những lần về thăm gia đình được vài hôm.
Mỗi lần về quê tôi lại thấy lạ hơn, thấy những nhà máy mọc lên trên từng thửa ruộng làng, thấy xe cộ người đi náo nức lạ kỳ, thấy ngột ngạt và thưa dần những khoảng xanh. Quê không còn là quê nữa khi chẳng còn những dấu vết ban sơ. “Dưới bóng hoàng lan” thực sự đã đánh động một thứ tình cảm chân phương nhất trong lòng tôi, về một làng quê đang mất dần trong cuộc sống hiện đại.
"Cuộc sống đó, không ít người vẫn 'khi dễ' là nhàm chán, cạn èo, tầm thường… Rồi một đôi lần trong đời chợt rưng rưng nhận ra, muốn sống vậy cũng không dễ..." (Nguyễn Ngọc Tư)
Đứa như tôi vốn hoài niệm về những điều xưa cũ, vốn ghét mùa đông bởi nó khiến làn da tôi khô nẻ hao gầy, khiến bờ môi chẳng còn thắm nữa còn tôi mắt chẳng còn xôn xao. Mùa đông làm một đứa như tôi trở nên hoài niệm hơn về những thứ tình cảm xa xưa, một bếp lửa hồng với những món nóng hổi bên gia đình. Tôi sợ mùa đông làm bà lạnh, tôi sợ những đêm bà nằm rét co ro trong căn nhà vắng một mình. Tôi ích kỷ, tôi vẫn muốn làm một đứa trẻ ở với bà trong một quãng hạ thân thương. Nhưng ai rồi cũng phải lớn và đôi khi nhìn lại những buổi chiều hoàng hôn và biết rằng chẳng thể quay lại được nữa.
Đọc “Dưới bóng hoàng lan” xong tôi không còn ghét mùa đông nữa bởi lòng tự nghĩ rằng liệu không có những xám xịt lạnh giá của mùa đông thì làm sao biết ấm áp của xuân hay rực cháy của hạ. Qua mùa đông tôi sẽ được trở về với bà được đón Tết được bên người những xuân ít ỏi nữa. Mùa đông thì hoa bông cháy không nở nữa mãi sang hè mới tím cả vùng trời nhưng nếu nở mãi cả 4 mùa liệu có còn cảm giác thèm thuồng một sắc hoa tím biếc ấy không?
Bài dự thi số 45
Bút danh: Viết Hiếu
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comentários