Tôi tin rằng ai cũng có thể viết ra một cuốn sách ký ức và lưu giữ nó cho chính bản thân mình.
Trong hành trình cuộc đời, sẽ có những câu chuyện khiến tôi và khiến bạn nhớ mãi. Nó có thể là chuyện vui nhưng cũng có thể là một câu chuyện buồn đến nao lòng. Chúng ta vội vàng ghi nhớ nó nhưng chính chúng ta lại quên lãng nó trong ngăn sâu kí ức, để rồi khi vô tình bắt gặp khung cảnh xưa, người bạn cũ hay một câu chuyện được ai kể lại, chúng ta nhận ra mình đã đi lớn và hiểu chuyện đến nhường nào.
Khi gõ những dòng này trên máy tính, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi chẳng biết mình sẽ viết gì, tôi chẳng biết mình nên bắt đầu từ đâu, tôi chẳng biết chọn từ ngữ nào cho phù hợp với cuốn sách đang ở bên cạnh- cuốn sách mà tôi đã hoàn thành trong mùa đông năm ngoái, cuốn sách đã cứu rỗi tôi trong thời kì khủng hoảng nhất, tiếp thêm cho tôi niềm tin, và sự hy vọng vào tương lai. Đó chính là cuốn "Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?" của tác giả Quan Đông Dã Khách.
Trong truyện, tôi như vô tình bắt gặp những câu chuyện đời thường mà tôi đã được thấy, được nghe một cách tình cờ hay được kể. Song vậy, nó đã sưởi ấm trái tim tôi trong những đêm lạnh giá. "Có lẽ cái lạnh lẽo nhất, không đến từ bên ngoài mà nó đến từ lòng người". Vô tình chính chúng ta là người tự tạo ra sự lạnh lẽo. Để rồi cứ mãi đi tìm kiếm mùa xuân và ngày càng chìm đắm trong sự băng giá tâm hồn.
Như lời giới thiệu của tác giả Quan Đông, câu chuyện như là một món đồ nhắm "không nhiều, không ít, không say, không về"- ta nhâm nhi nó thật chậm, nghiền ngẫm và để nó sưởi ấm trái tim, nhưng cũng chính nó đã để lại những vết cứa của cuộc sống hiện thực. Nhưng kết thúc mỗi câu chuyện, nhân vật được kể dù có vui hay buồn thì thật tâm cũng đã có gì đó thay đổi ở chính họ nói riêng và ở người đọc nói chung. Có những chuyện, không phải bạn muốn mà sẽ làm được. Nhưng cũng có chuyện bạn không muốn nhưng nó vẫn cứ tới. Đó là duyên phận. Bạn có tìm cách tránh né, thì nó vẫn sẽ tìm tới. Chính vì vậy thay vì cầu mong nó không tới, chi bằng nghĩ xem nếu nó tới ta có thể làm được gì . Con người cần khó khăn để mà trưởng thành, đó là cách cuộc sống vận hành.
Bản thân chúng ta, ai cũng đều sợ sự cô độc nhưng chính chúng ta, dù vô tình hay cố ý cũng lại đang khiến người khác cô đơn. Thấy cậu bạn học im lặng, từ chối mọi cuộc chơi trong lớp. Ta cho rằng đấy chỉ là tính cách của cậu ấy nhưng ta không biết rằng, trong sâu thẳm, cậu bé ấy đang vùng vẫy cầu xin bạn kéo lên, đưa cậu ấy thoát khỏi sự vũng lầy cô độc này. Nhưng nó không phải lỗi của chúng ta, cũng chẳng phải lỗi của cậu ấy. Bởi nỗi cô đơn, đã vô tình làm bạn của cậu ấy rồi:
“Tôi nghe thấy sự cô độc
Nó nói chuyện với tôi.
Dù tôi chẳng cần nói
Thì chính nó- sự cô độc
Sẽ chẳng rời bỏ tôi
Mãi mãi không bao giờ”
( Trích từ " Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không? - Quan Đông Dã Khách )
Bên cạnh đó, cũng có những mối tình, nó đến và rồi đi, khiến người ở lại và ngay cả người ra đi cũng đau lòng. Có cô gái trẻ chỉ vì một lời hứa mà ngày ngày ngóng người yêu đã khuất trở về để rồi từ từ hoá điên và tiếc nuối trao lời hẹn ước kiếp sau. Hay mối tình của cô gái và chàng trai chẳng màng khó khăn, cơ cực cứ thế bên nhau, bảo vệ, đồng cam cộng khổ. Và ngay cả những chú chó, chúng cũng biết thấu hiểu và dành tình cảm cho người chủ nhiều đến nhừng nào. Với lối kể chuyện mộc mạc, Quan Đông Dã Khách đã biến những câu chuyện đời thường, câu chuyện của ký ức trở nên xúc động, nghẹn ngào và gần gũi với người đọc.
"Ký ức làm ấm lòng ta từ bên trong, đồng thời nó cũng xé nát tim ta" -Kafka bên bờ biển của Haruki Murakami
Ký ức là một phần của con người. Chúng ta lưu nhớ nó bằng nhiều cách và sách cũng là một hình thức. Tôi tin rằng ai cũng có thể viết ra một cuốn sách ký ức và lưu giữ nó cho chính bản thân mình. Kể cả tôi, khi viết những dòng này, mong mỏi lớn nhất của tôi cũng chính là lưu lại ký ức. Mai về sau, khi đọc lại, tôi có thể mỉm cười vì việc mình đã làm, thay vì nuối tiếc vì việc mình chưa làm.
Bài dự thi số 54
Bút danh: nt_thunhan
Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments