top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[70] Khoảng lặng của trái tim

Nó làm ấm trái tim và cảm giác của tôi giữa một ngày thu se lạnh, nó giúp tôi hiểu được ranh giới mong manh của con người và từ đó, tâm hồn tôi được an ủi và trở nên ấm áp, rộng mở hơn.



Thức dậy vào một buổi sáng mùa thu, thời tiết se se lạnh cùng với những ánh nắng dịu nhẹ nhảy nhót trên những tán lá sau vườn, tôi chợt cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng và hạnh phúc biết bao. Thì ra, bấy lâu nay, vì cứ mải mê bên những phương trình, những chiếc hình học không gian, những bài kiểm tra lý, sinh mà tôi đã quên mất rằng, bản thân mình cũng rất cần có những “khoảng lặng” để nhìn ngắm vẻ đẹp của thế giới xung quanh và để hiểu chính bản thân mình. Dừng chân bên những “khoảng lặng” ấy, có lẽ, sách vẫn luôn là người bạn mà tôi mong muốn được ở bên cạnh nhất. Với tôi, sách vẫn mãi là sách, là một giá trị vô hình mà vĩnh hằng, là ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi trong những khoảnh khắc khó khăn, lạnh giá và cô đơn nhất của cuộc sống. “Chúa Ruồi” – một cuốn sách mà tôi chỉ vừa mới đọc cách đây ít lâu nhưng có lẽ lại chính là cuốn sách có sức lan tỏa mạnh mẽ nhất trong tâm hồn nhỏ của tôi.


Tôi đọc “Chúa Ruồi” vào một ngày mưa lạnh, khi khắp không gian được bao phủ bởi những tiếng mưa tí tách mờ ảo. Ban đầu, mục đích tôi tìm đến cuốn sách chỉ đơn giản là để thư giãn, giải trí, xóa đi sự buồn tẻ và nhàm chán trong khoảng thời gian rảnh rỗi của tôi. Ấy thế nhưng, không hiểu vì sao, “Chúa Ruồi” có một sức lôi cuốn vô hình nào đó, khiến tôi càng đọc lại càng không thể nào nhắc nhở đôi mắt mình rời khỏi trang sách cho được. Tôi bị cuốn vào diễn biến cuộc sống nơi hoang đảo xa xôi của những đứa trẻ còn rất nhỏ. Tâm trí tôi dường như cứ thế mà đi theo từng bước chân đầy mạnh bạo còn trái tim thì cứ rung lên vô vàn những cung bậc cảm xúc đa dạng khác nhau. Tôi ngưỡng mộ khi những đứa trẻ ấy, dù bị mắc kẹt ở một hoang đảo rộng lớn, hoang vu, xa lạ nhưng lại rất bình tĩnh đối mặt và vô cùng tự lập trong cách ứng xử. Chúng biết rằng chúng cần có một người thủ lĩnh để có thể chỉ huy tất cả mọi người. Chúng cũng biết rằng lửa khói chính là tia hy vọng mong manh và quý giá nhất. Khi đó, tôi đã tự hỏi, chắc hẳn trước khi bị mắc kẹt lại hoang đảo, những đứa trẻ ấy đã được giáo dục rất tốt nên chúng mới có thể mạnh mẽ và có những suy nghĩ trưởng thành đến vậy. Nếu là tôi ở trong hoàn cảnh ấy, chắc chắn rằng tôi sẽ rất sợ hãi và gào khóc tới ngất lịm đi chứ không thể nào giữ được can đảm giống như chúng. Cảm xúc trong tôi được đẩy lên cao trào nhất có lẽ là lúc nhịp đập trái tim tôi hòa trong nhịp đập của Ralph tại giây phút Ralph chạy trốn khỏi sự truy đuổi của đội quân Jack. Đọc từng trang văn, tâm trí tôi cứ như thế mà vẽ ra một khung cảnh vô cùng đáng sợ. Tôi hồi hộp theo từng nhịp chạy của Ralph, nín thở cùng Ralph trong giây phút cậu bé gần như bị đội Jack phát hiện, thậm chí tôi rùng mình khi Ralph chống trả lại tên mọi rợ vì bị hắn phát hiện. Ôi, chưa từng có một câu chuyện nào lại khiến trí tưởng tưởng và mọi giác quan của tôi hoạt động mạnh mẽ đến như thế. Cảm giác như khi ấy, mọi tri giác của tôi đều trở nên “sắc nhọn” và sinh động vô cùng tận, cảm giác phiêu lưu len lỏi vào từng giác quan tôi. Có lẽ chưa một cuốn sách nào đem lại cho tôi một trí tưởng tượng thú vị đến thế.


Gấp cuốn sách lại, tôi cảm thấy như mình đã bước gần hơn tới trái tim của chính mình. Quả thật, ranh giới giữa Thiện và Ác, giữa phần Con và phần Người là quá mong manh. Những đứa trẻ trong “Chúa Ruồi” mạnh mẽ, quả cảm trước những con “quái vật” của thiên nhiên nhưng yếu đuối và bất lực khi đối diện với chính “con quỷ dữ” của mình. Một chút vượt quá giới hạn ban đầu để rồi tích luỹ dần thành sự tha hoá không lối thoát. Nó đã đánh thức những suy tư trong tâm hồn tôi. Có lẽ tôi chưa thật sự đủ trưởng thành để hiểu hết ý nghĩa của cuốn sách nhưng ngay lúc đó, trái tim tôi đã cất lên tiếng nói, nó nhắc nhở tôi phải sống làm sao để dù trong bất kì hoàn cảnh nào, tôi cũng có thể tự tin nói rằng: Tôi là chính tôi, tôi vẫn đang điều khiến được bóng tối trong tâm hồn mình, không để nó sống dậy và lấn át thứ ánh sáng tốt đẹp trong tôi.


“Chúa Ruồi” đã đến với tôi một cách bất ngờ và cũng chính nó đã đem đến những bất ngờ cho trái tim tôi. Nó làm ấm trái tim và cảm giác của tôi giữa một ngày thu se lạnh, nó giúp tôi hiểu được ranh giới mong manh của con người và từ đó, tâm hồn tôi được an ủi và trở nên ấm áp, rộng mở hơn. Tôi thật sự muốn gửi lời cảm ơn tới tác giả Wiliam Golding vì đã mang “Chúa Ruồi” đến với thế giới văn chương và tôi thực sự biết ơn ngày mưa hôm ấy đã cho tôi cơ hội được tìm đến và làm bạn với cuốn sách nhỏ này. Cảm ơn “Chúa Ruồi”!


 

Bài dự thi số 70

Bút danh: PeDun

Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách

81 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Kommentare


bottom of page