Dù đã đọc rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc lại tôi lại có một cảm nhận khác nhau, chỉ duy nhất sự cảm nhận về “tuổi trẻ” vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu
Tiết trời se se lạnh hòa cùng cơn mùa đông lất phất của những tháng cuối năm, ngồi bên cạnh khung cửa sổ dưới mái hiên nhà, lòng tôi chợt bẫng lại, thấp thoáng một ý nghĩ: “Tôi giờ đây – cô sinh viên ở ngôi trường đại học mà mình mơ ước đã thay đổi rất nhiều.” Điều đó chẳng làm tôi sửng sốt hay cảm thấy kì lạ mà chỉ vui vẻ cười bằng một nụ cười hạnh phúc, và lại thầm cảm ơn cuốn sách “gối đầu” của mình “Trên đường băng – Tony Buổi Sáng”.
Bạn đã từng hỏi bản thân sẽ khác trước sẽ thay đổi như thế nào và ra sao chưa? Với tôi thì ở những năm lớp mười là chưa. Nhưng bước ngoặc của cuộc đời đã thay đổi khi được thầy giáo chủ nhiệm những năm cấp ba giới thiệu cho một cuốn sách, tìm thấy được tình yêu những con chữ của mình - “Trên đường băng” – nó đã khiến tôi thay đổi rất nhiều. Nó cũng chính là cuốn sách đầu tiên dắt tôi vào con đường yêu sách. Với chất giọng hóm hỉnh như được trò chuyện trực tiếp với tác giả, những bài học, những lời khuyên đã được lồng ghép vào những câu chuyện khác nhau đã hứng thú tôi từ lúc nào chẳng hay. Một cô bé trước đó chỉ biết có học tập chăm chỉ, suốt ngày chỉ quan tâm đến những con chữ nằm ngày trước mặt mình, chẳng nào có quan tâm đến đời sống xã hội, đến mọi thứ xung quanh, không biết rằng mình nên đọc sách, dù chỉ một cuốn lúc ấy cũng chưa động vào, tư duy cũng rất hạn hẹp, tù túng, mọi sự “cho” và “nhận” đều có nhưng vẫn còn tính toán và rất chi li đủ điều. Qua mỗi trang sách “Trên đường băng”, tôi như vỡ lẽ ra rất nhiều điều, một tư duy mới được mở ra lớn hơn, rộng hơn, một tư duy tốt hơn “Nên hào sảng là phải có, phải có nếu muốn thành đạt, các bạn trẻ tin lời Tony đi. Mà sự hào sảng chỉ có khi mình phải biết cho đi, biết làm từ thiện, đừng đợi giàu có mới làm. Vì giàu là bao nhiêu ? Bao nhiêu mới là giàu ?”. Hơn thế, tôi còn dần dần biết đặt mục tiêu cho bản thân, phấn đấu nhiều hơn, phát triển nhiều hơn, tranh thủ thời gian mà học nhiều hơn, tiếp thu kiến thức nhiều hơn thay vì cứ mãi ngồi lướt điện thoại. Tôi trưởng thành hơn, dám thử nhiều thứ hơn, biết được nhiều thứ hơn mà trước kia tôi chẳng bao giờ nghe đến, dám mơ lớn hơn, quyết tâm hơn. Và có lẽ, tôi đã biết yêu thương nhiều hơn, cho đi nhiều hơn, tích cực hơn, vui vẻ hơn, không cứ mãi “ghét bỏ”, “đố kị” điều gì đó để rỗi mãi cứ canh cánh trong lòng như trước kia. Tôi cảm nhận mình đã “khác rồi” – một phiên bản tốt hơn mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Những lời tâm sự của một người “dượng” vô hình nhưng lại vô cùng gần gũi mà thấm thía. Những câu chuyện hóm hỉnh được kể ra ngỡ như câu chuyện của chính bản thân mình. Những nhận thức, suy nghĩ cứ luân hoài tự vấn sau những trang sách. Để rồi sau khi khép lại tất cả, tôi chợt nhận ra: “Tuổi trẻ này – chúng ta có – quý giá lắm – chẳng gì có thể đánh đổi được – bởi… chúng ta có tất cả.” Một tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống, ta có sức khỏe của thanh niên nhiệt huyết, não ta còn rất mình mẫn để đón nhận nhiều điều, vì ta trẻ nên ta luôn “đẹp”, và vì ta là mầm xanh nên ta càng phải phấn đấu và nỗ lực sống hết mình hơn nữa “Mình có một cuộc đời thôi, đừng có tro tàn bếp lạnh. Dù ngoài kia lạnh lẽo, lòng người quyết tâm thì vẫn rực lửa. “Ngoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng”.”
“Trên đường băng” đã dạy tôi rất nhiều thứ. Nó đã ôm lấy đứa trẻ thơ ngây và trui rèn cô bé ấy tốt hơn. Mỗi câu chữ, mỗi dòng văn đều như kim chỉ nam vạch hướng lời khuyên cho cô bé ngày nào. Dù đã đọc rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc lại tôi lại có một cảm nhận khác nhau, chỉ duy nhất sự cảm nhận về “tuổi trẻ” vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu:
“Cứ mãi ở ao làng, rồi ao sẽ cạn Sao không ra sông ra biển để vẫy vùng Sao cứ tự trói mình trong nếp nghĩ bùng nhùng? Sao cứ mãi online và thở dài ngao ngán? Sao cứ để tuổi trẻ trôi qua thật chán? (…) Trên đường băng sân bay mỗi đời người, Có những kẻ đang chạy đà và cất cánh.”
Cho đến hiện tại, tủ sách của tôi mỗi ngày lại dần đầy hơn, mỗi ngày lại biết thêm một điều mới, niềm vui ngày càng nhiều thêm, bản thân sẽ lại ngày càng tốt hơn. Vui nhỉ? Có lẽ ai cũng sẽ có cho mình riêng một cuốn sách “gối đầu” nhưng phải chăng điều quan trọng là ta sẽ tìm ra được bí mật gì được cất giấu ở đó?
Bài dự thi số 76
Bút danh: Cherry
Cuộc thi viết Trú đông: ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
"Người trẻ bây giờ đừng có ngại lăn xả, hãy mong muốn có một người bóc lột mình đi, có như vậy, mình mới trưởng thành và bộc lộ hết khả năng của mình được"
Tony buổi sáng
Bài viết của bạn rất hay và chân thực. Thanks
Bài viết rất hữu ích, chân thực, đọc là muốn mua sách trải nghiệm. Xin cảm ơn tác giả.
Ohhh! I'm great to hear your lessons from that book. It's very useful
bài viết hay lắm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️