Thế rồi, tôi gặp Remi. Tôi cảm thấy mình và cậu bé giống nhau đến kỳ lạ.
Ngày xưa, từng có người hỏi tôi “Đông lạnh nhưng có gì lạnh hơn không?”, tôi đã trả lời mà chẳng cần suy nghĩ “Đông lạnh, nhưng lạnh nhất là lòng người.” bởi khi đó tôi cứ ngỡ rằng mình đã nhận hết nhân tình ấm lạnh thế gian, tâm hồn tôi cũng dần cô đơn và lạnh lẽo.
Thế rồi, tôi gặp Remi. Tôi cảm thấy mình và cậu bé giống nhau đến kỳ lạ. Chúng tôi đều bị những biến cố ập đến phá vỡ cuộc sống êm đềm của mình, phải bắt đầu một cuộc hành trình mới trong vô định và lạ lẫm. Mặc dù bên cạnh chúng tôi cũng có những người bạn đồng hành, luôn trao gửi yêu thương, động viên chúng tôi vượt qua gian nan, thử thách nhưng cũng có lúc chúng tôi tự mình đối mặt với xã hội, với cuộc đời và chính bản thân.
“Ồ, ít ra thì cũng có người giống với mình.” – Tôi thầm nghĩ ... rồi im lặng, bởi tôi chợt nhận ra trên chuyến hành trình mới của mình, tôi đã vấp ngã, còn Remi thì không. Tôi cứ ngỡ rằng, đang ở độ tuổi ăn, tuổi chơi, dường như trải qua mọi thống khổ của cả đời người như vậy, chẳng sớm thì muộn Remi sẽ sa ngã. Nhưng không, em vẫn giữ nguyên con người mình, vẫn giữ nguyên ý chí và sự cương trực mà cụ Vitali đã dạy dỗ cậu từ những ngày đầu. Thứ năng lực sinh tồn mạnh mẽ, chẳng e dè, chẳng sợ hãi ấy khiến tôi vừa thán phục, vừa xấu hổ, vừa phải dành thời gian ngẫm lại bản thân mình và chợt nhận ra, mình đã sai rồi.
Thế nên, hôm nay, khi có người mắng mỏ, tuyên bố theo cách vừa cảnh cáo, vừa đe dọa tôi rằng chừng nào còn ở đây thì đừng mong nghĩ đến cái việc ấy, chưa vượt đủ sóng để mà có cái quyền đó thì tôi cũng tự hiểu rằng, việc tôi cần làm không phải là dừng lại, nhìn thẳng đối phương và thẳng thắn nói rõ quan điểm của mình nữa, tôi chỉ cần mang theo con người mình vẹn nguyên, vững tin tiến về phía trước, không bỏ cuộc, không lùi bước để đối phương ngước lên nhìn bóng lưng của mình là đủ rồi.
Đông có lạnh nhưng lòng người chẳng lạnh. Dù phải sống cuộc đời phiêu bạt của kẻ hát rong, phải chịu bao nhiêu gian khổ, Remi vẫn tiếp tục chuyến hành trình đi tìm gia đình đích thực của mình. Còn tôi, sang tuổi 29 chơi vơi, tuy biết mình vẫn chỉ là đứa trẻ trong hình hài người lớn nhưng vẫn sẽ kiên định bước tiếp đến chân trời ngày mai.
“Tiến lên! Thế giới mở rộng trước mắt tôi, tôi có thể dời chân xuống nam hay lên bắc, sang đông hay qua đoài tùy lòng.
Tôi chỉ là một đứa trẻ con, thế mà tôi đã làm chủ cuộc đời của tôi.”
Bài dự thi số 91
Thí sinh dự thi: Đỗ Hoàng Lan
Cuộc thi viết Trú đông: ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách
Comments