Lấp lánh từng ánh trăng vàng nhẹ chiếu xuống sân nhà... Ồ, vậy là đã đến Trung thu rồi đấy! Trung thu mỗi năm một lạ nhỉ, chẳng biết bởi ta hay bởi thời mà nó lại khác biệt đến vậy...
“Đêm Trung thu, cả nhà tưng bừng…
Họ bình phẩm, cười vui.
Tết kéo dài như vậy suốt đêm trong các đại gia giàu có, trong khi, ở bên ngoài, trên các đường phố lớn, không dứt tiếng trống, chiêng, chũm chọe đi theo những đám rước rồng và kỳ lân đẹp ngoạn mục…”
(Trích “Hội hè lễ tết của người Việt” - Nguyễn Văn Huyên)
Gấp cuốn sách lại, hồi ức nơi tôi lại miên man những hình ảnh ngày Tết Trung thu thời xưa bé, khi tôi vừa vào cấp hai...
Chắp vá lại từng mảnh ký ức cũ, cứ đến dịp Trung thu, tôi luôn giục bố mẹ nấu cơm sớm để sắm sửa cho kịp giờ đón ông Địa, chú Cuội và đoàn múa lân. Giữa muôn vàn ánh sáng rực rỡ của các loại đèn xen lẫn những tiếng trống vang dội, tiếng hò hét inh ỏi của đám rước, tôi hòa mình trong dòng người đông đúc cùng sự bồi hồi, háo hức của một tuổi non dại ham vui. Cho tới cả khi chả còn lại gì sau chương trình phá cỗ đêm rằm, dưới ánh trăng tròn đầy và trong trẻo, những âm thanh ấy vẫn ngân vang và bọn trẻ con hôm ấy chắc chắn chẳng thể nào chợp mắt ngủ vội như bao ngày.
Ảnh: Internet
Tôi cùng mấy đứa con gái chơi thân thì khác, chúng tôi chỉ ham cái không khí tưng bừng đó lúc nửa đầu, còn nửa sau thì cả bọn “rồng rắn nối đuôi” sang nhà nhau ăn bánh dù cái bụng hẵng còn no bữa tối khi nãy. Sau khi “chén sạch” đĩa bánh nướng thơm phức, cả bọn lại ríu rít nắm tay nhau ra giữa sân chung để ngắm trăng và ước nguyện. Tôi thì chẳng ước gì bởi cái thơ mộng và huyền ảo của bầu trời rằm tháng Tám khi ấy đã chiếm trọn tâm trí tôi. Quả nhiên, khi con người ta đã say mê cái thi vị đẹp đẽ của tự nhiên thì còn nghĩ suy được gì nữa, chỉ biết lặng yên ngắm nhìn và nâng niu biết bao cái thời khắc “tức cảnh sinh tình” này.
Những năm sau đó, từ lúc tôi lên cấp ba, tôi ít đi rước đèn lại, một phần vì mải ôn bài nhưng chủ yếu bởi Trung thu có nét khác nhiều so với khi xưa. Vẫn có múa lân, vẫn có phá cỗ, vẫn có hộp bánh nướng thơm lừng cùng tách trà ấm nóng nhưng đâu đó đã vơi bớt đi cái “tình”. Những tiết mục văn nghệ vẫn lặp lại như năm trước, còn bọn trẻ thì chẳng “lóc cóc” chạy khắp đường để rước đèn, chúng chỉ ngồi yên một chỗ theo sự sắp xếp của người lớn. Và cho tới khi kết thúc chương trình cũng chẳng có thêm một lần múa lân nào, tất cả lại quay trở về trạng thái tĩnh lặng như những ngày thường.
Vầng trăng cũng trở nên cô đơn hơn bao giờ hết. Có lẽ khi xưa không nhiều tòa cao tầng đến vậy và con người ta cũng không hẳn “chuộng” thứ ánh sáng nhân tạo đó nên ánh trăng lúc ấy rực rỡ như dòng suối vàng chảy qua từng con ngõ, len lỏi trong từng tán lá cây, và rọi sáng những giấc mơ còn dở dang của bao kẻ trần thế. Giờ đây, trăng vẫn đẹp, vẫn lung linh nhưng có lẽ chẳng còn mấy ai đoái hoài đến nó bởi người ta đã có những ánh điện sáng hơn cả trăng sao.
Chẳng lẽ trung thu trong miền ký ức của tôi chỉ còn lại “sự tẻ nhạt” và “nỗi cô đơn” ?
Có lẽ không phải vậy. Ít nhất là bây giờ, suy nghĩ trong tôi có chút thay đổi. Tôi thấy nhớ nhung cái bầu không khí rộn ràng, tưng bừng của các sạp quán bán đèn ông sao, đèn lồng và những món đồ chơi lung linh sắc màu vào những năm về trước. Trên các con phố xưa, mọi thứ giờ nhuộm một màu ảm đạm, im lìm bởi Chỉ thị giãn cách. Tôi từng thấy ngột ngạt trước dòng người tấp nập sắm đồ ngày lễ hay chán ngán tiếng ồn ào, náo nhiệt của đám đông reo hò, mà nay lại khao khát biết mấy những âm thanh đó.
Và rồi tôi nhớ đến những nhắn nhủ của bố trước đây: “Suy cho cùng, không phải ngẫu nhiên mọi thứ thay đổi, mà đơn giản là do con người đổi thay trước rồi sau đó tác động lên chúng. Con người mong muốn như nào thì tất yếu vạn vật sẽ diễn ra như vậy. Vì thế, con đừng nên muộn phiền về những gì của ngày xưa hay bây giờ, bởi con người ở mỗi thời điểm đã là khác nhau rồi. Hãy chấp nhận sự thật này, rồi con sẽ thấy được điều quan trọng không nằm ở việc mọi thứ biến chuyển ra sao mà là ở cách chúng ta đón nhận nó như thế nào.”
...tôi thấy nhớ nhung cái bầu không khí rộn ràng, tưng bừng của các sạp quán bán đèn ông sao, đèn lồng...
Ảnh: Internet
Có lẽ bố tôi nói đúng. Thay vì cứ mải mê kiếm tìm lời giải đáp cho sự thay đổi của thời thế, phải chăng tôi nên tự hỏi bản thân trước, liệu rằng cái “tình” trong tôi đã vơi đi từ bao giờ? Và nếu tôi nhìn nhận sự “đổi thay” ấy qua lăng kính của những vệt màu tươi sáng, Trung thu ắt hẳn vẫn sẽ đẹp và lung linh như những ký ức ở lại trong tôi.
Dù Trung thu năm nay sẽ chẳng trọn vẹn được như ngày trước, nhưng thật may nó vẫn còn đó. Chỉ khác là chúng ta lựa chọn đón nhận giây phút tuyệt đẹp này như thế nào. Với tôi, chỉ cần chút bánh ngọt, chút trà thơm rồi ngồi thưởng trăng rằm. Vậy là đủ nhỉ?
Còn bạn thì sao?
Trung thu năm nay của bạn thế nào nhỉ, liệu có còn trọn vẹn như xưa?
Người viết: Hồng Uyên
Người thiết kế: Anh Thư Mai Nguyên
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Chẳng biết bởi ta hay bởi thời mà nó lại khác biệt đến thế 😔